Tuesday, September 8, 2015
When i see you again
Ngày 7/9/2015 ngày buồn. sáng thức dạy với chuông điện thoại đi làm mọi thứ vẫn diễn ra như mọi ngày đáng nhẽ nó phải thế nhưng vẫn thiếu đi chút gì đấy. không gọi được tên nhưng thực sự khó có thể diễn tả được như những nhà văn thường nói có những thứ mà thực sự chúng ta không có đủ từ ngữ để diễn tả. tôi tới công ty sớm ăn sáng mọi thứ sẵn sàng để làm việc họp daly meetting thì điện thoại kêu. cuộc điện thoại mà là thay đổi mọi thứ. Đến bây giờ tôi cũng không biết nó nên nghe hay là đừng nghe nữa. tiếng sét đánh bên tai từ đầu dây. Triệu nói "Văn ơi về đi xin nghỉ làm đi thằng today mất rồi" tôi không tin vào tai của mình nữa cứ ngỡ nó trêu thôi phải hỏi đi hỏi lại rồi giật mình vội vã xin phép nghỉ về. từ công ty về trong đầu vẫn đinh ninh hi vọng lẻ loi là nó chỉ năm viện thôi. đừng bỏ anh em sớm thế chứ mày còn hoài bão còn hi vọng còn mọi thứ tương lai trước mắt mà. bước chân về phòng mọi người đã đến đông đủ đợi đủ ngươi về nhà nó. ngồi trên chiếc xe về quê mày mà anh với tuấn cùng với mọi người đều chưa thể tin được em à. cũng đi về đây 2 lần rồi sao lần này khác quá. vẫn là những người thế vẫn bạn bè anh em đây sao khuyết đi một tiếng nói. cầm trên tay balo của em mà không cầm lòng được giờ mới hiểu giọt nước mắt không thể hiện sự yếu đuối mà nó thể hiện sự đau xót thương của mọi người dành cho em. có ai tin được đâu nhanh quá mới có 1 ngày mà mọi thứ thay đổi đến rợn người. về tới nơi bước chân vào nhà em giờ khác mấy ngày trước rồi ảnh em đấy vẫn cười bức ảnh mà hôm đi chụp mấy anh em sáng sớm vội vã chụp để nộp cho trường hôm tốt nghiệp chiếc áo còn đang cũ bức phông dù đã photoshop nhưng vẫn không thể thay đổi được vì vội mà. đứng trước em mà xa cách quá, tiếng cười nói vẫn đâu đây, vẫn trêu em vẫn là anh em nhưng nay không được bá vai bá cổ rồi đi chung con đường sao con đường em chọn nó lại cay nghiêt như thế. có ai ngờ. bọn anh 9 người cùng chung 1 nhà như thể anh em sống không hẹn với nhau không dòng máu mủ giờ còn có 8 tiếng nói cười lúc anh em sinh nhật đi hát hò tổ chức ăn uống, mới sáng qua anh bảo mọi người là ngày xưa sinh viên khổ vẫn vui vẻ nhưng giờ ai cũng đi làm rồi có tiền rồi tổ chức đi chơi hát hò cho có không khí anh em. ai ngờ. Em bỏ bọn anh rồi. ngồi trên oto nóng lòng về mãi mới về tới nhưng vừa tới nơi đã nghe thông báo sắp tới giờ đưa em đi rồi. Đến lúc đưa em đi sao nó khó khăn thế không ai dám nhìn chỉ lẳng lặng đi sau em em ơi. em đi trước để lại bao tiếc thương bao nhiêu là tình cảm anh em dành cho nhau em có thấy không. tất cả mọi người yêu thương em vô vàn không có lời nào tả xiết em nằm đấy rồi. tạm biệt em tạm biệt người anh em với vô vàn lời kính trọng bọn anh đưa em đi về lần này nhưng em không lên cùng bọn anh nữa rồi!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment