Lang thang
Wednesday, January 17, 2018
Tuesday, December 15, 2015
Đời tình thơ
Đôi bàn tay trắng tôi làm nên sự nghiệp
Giấc mộng đang còn dang dở trong tim
Như điếu thuốc đang tàn trên tay run lạnh
Nụ cười ngây ngô ấy xin gửi lại cho em Con tim này từ đây sẽ giá băng Mưa vẫn rơi như tình đời vẫn thế Đâu ai biết đời hay người đắng cay vô tình. -Mr.Văn-
Nụ cười ngây ngô ấy xin gửi lại cho em Con tim này từ đây sẽ giá băng Mưa vẫn rơi như tình đời vẫn thế Đâu ai biết đời hay người đắng cay vô tình. -Mr.Văn-
Sunday, October 11, 2015
Lời nói dối
Ngày 11-10-2015 cái gì tới rồi sẽ phải tới sao tôi lại thế này. Mùa đông năm nay chắc lạnh lắm đấy
Tuesday, September 8, 2015
Today nay có đi làm không?
Ngày 8/9/2015 ngày buồn. sáng thức dạy anh vẫn chỉ nghĩ là mơ vẫn gọi tên em như bọn anh vẫn gọi "Today ơi" nhưng ôi than ôi tiếng gọi ấy chỉ vào khoảng không như tiếng sóng vỗ bờ vô tận. chúng ta sống chung 1 phòng, 1 nhà vẫn mọi sáng gọi nhau đi học. đi làm giờ thì anh thấy lẻ loi quá. nước mắt anh không kìm lại được nó cứ rơi như trời mưa ấy. nay mưa to lắm nước lụt quá xe không đi được chết máy k đi làm được ngay đâu, phải đợi đấy em à. today của bọn anh. em nằm đấy có lạnh không em có bị ướt không. anh vẫn biết tính em rất sạch sẽ ghét bẩn lắm. nhưng mà em không về với bọn anh nữa rồi. mấy anh em ở phòng nay dạy không ai không nhớ em. bọn anh đều tưởng đó không phải sự thật. hi vọng nó là mơ thôi. em đi nhớ giữ gìn đợi bọn anh. khi xuống bọn anh sẽ kể với em hết mọi chuyện trên này. ak nhớ đợi để còn mỗi thằng đấm cho 1 phát. dám đi một mình riêng lẻ à. ăn mảnh àk. Anh đến công ty rồi mở máy tính lên nhìn hình em vẫn thế có ai tin được là em đã ra đi mãi mãi rồi. ngày xưa chia nhau từng mẩu bánh mỳ, rang cơm ăn những lúc cuối tháng hết tiền rồi dặn nhau chia nhau ra về quê cầm tiền lên chi viện. ai ngờ đâu đến những ngày tháng sung sướng em lại bỏ bọn anh đi. số em khổ quá. giờ anh chỉ thốt lên 2 chữ "giá như"............................
gạt nước mắt gạt đau thương nơi đáy lòng công việc vẫn phải tiếp tục sống tiếp tục làm việc cũng sắp hết ngày rồi trở về với gia đình thứ 2 của chúng ta. nơi mà vẫn có sinh hoạt của mọi người. 6h chiều bọn anh lết bước chân nặng trĩu mà em bỏ lại mọi thứ trở về sống cùng với nhau nhưng đau thương ấy bọn anh khó mà đè nén xuống khi công việc đã được gác lại sau một ngày dài. những suy nghĩ lại len lỏi trong đâu đó giữa chúng ta. nó khó mà tả được đau xót đau thương. nơi ấy em có biết.
So let the light guide your way hold every memory
As you go and every road you take will always lead you home
It's been a long day without you my friend
And I'll tell you all about it when I see you again
We've come a long way from where we began
Oh I'll tell you all about it when I see you again
When I see you again
gạt nước mắt gạt đau thương nơi đáy lòng công việc vẫn phải tiếp tục sống tiếp tục làm việc cũng sắp hết ngày rồi trở về với gia đình thứ 2 của chúng ta. nơi mà vẫn có sinh hoạt của mọi người. 6h chiều bọn anh lết bước chân nặng trĩu mà em bỏ lại mọi thứ trở về sống cùng với nhau nhưng đau thương ấy bọn anh khó mà đè nén xuống khi công việc đã được gác lại sau một ngày dài. những suy nghĩ lại len lỏi trong đâu đó giữa chúng ta. nó khó mà tả được đau xót đau thương. nơi ấy em có biết.
So let the light guide your way hold every memory
As you go and every road you take will always lead you home
It's been a long day without you my friend
And I'll tell you all about it when I see you again
We've come a long way from where we began
Oh I'll tell you all about it when I see you again
When I see you again
When i see you again
Ngày 7/9/2015 ngày buồn. sáng thức dạy với chuông điện thoại đi làm mọi thứ vẫn diễn ra như mọi ngày đáng nhẽ nó phải thế nhưng vẫn thiếu đi chút gì đấy. không gọi được tên nhưng thực sự khó có thể diễn tả được như những nhà văn thường nói có những thứ mà thực sự chúng ta không có đủ từ ngữ để diễn tả. tôi tới công ty sớm ăn sáng mọi thứ sẵn sàng để làm việc họp daly meetting thì điện thoại kêu. cuộc điện thoại mà là thay đổi mọi thứ. Đến bây giờ tôi cũng không biết nó nên nghe hay là đừng nghe nữa. tiếng sét đánh bên tai từ đầu dây. Triệu nói "Văn ơi về đi xin nghỉ làm đi thằng today mất rồi" tôi không tin vào tai của mình nữa cứ ngỡ nó trêu thôi phải hỏi đi hỏi lại rồi giật mình vội vã xin phép nghỉ về. từ công ty về trong đầu vẫn đinh ninh hi vọng lẻ loi là nó chỉ năm viện thôi. đừng bỏ anh em sớm thế chứ mày còn hoài bão còn hi vọng còn mọi thứ tương lai trước mắt mà. bước chân về phòng mọi người đã đến đông đủ đợi đủ ngươi về nhà nó. ngồi trên chiếc xe về quê mày mà anh với tuấn cùng với mọi người đều chưa thể tin được em à. cũng đi về đây 2 lần rồi sao lần này khác quá. vẫn là những người thế vẫn bạn bè anh em đây sao khuyết đi một tiếng nói. cầm trên tay balo của em mà không cầm lòng được giờ mới hiểu giọt nước mắt không thể hiện sự yếu đuối mà nó thể hiện sự đau xót thương của mọi người dành cho em. có ai tin được đâu nhanh quá mới có 1 ngày mà mọi thứ thay đổi đến rợn người. về tới nơi bước chân vào nhà em giờ khác mấy ngày trước rồi ảnh em đấy vẫn cười bức ảnh mà hôm đi chụp mấy anh em sáng sớm vội vã chụp để nộp cho trường hôm tốt nghiệp chiếc áo còn đang cũ bức phông dù đã photoshop nhưng vẫn không thể thay đổi được vì vội mà. đứng trước em mà xa cách quá, tiếng cười nói vẫn đâu đây, vẫn trêu em vẫn là anh em nhưng nay không được bá vai bá cổ rồi đi chung con đường sao con đường em chọn nó lại cay nghiêt như thế. có ai ngờ. bọn anh 9 người cùng chung 1 nhà như thể anh em sống không hẹn với nhau không dòng máu mủ giờ còn có 8 tiếng nói cười lúc anh em sinh nhật đi hát hò tổ chức ăn uống, mới sáng qua anh bảo mọi người là ngày xưa sinh viên khổ vẫn vui vẻ nhưng giờ ai cũng đi làm rồi có tiền rồi tổ chức đi chơi hát hò cho có không khí anh em. ai ngờ. Em bỏ bọn anh rồi. ngồi trên oto nóng lòng về mãi mới về tới nhưng vừa tới nơi đã nghe thông báo sắp tới giờ đưa em đi rồi. Đến lúc đưa em đi sao nó khó khăn thế không ai dám nhìn chỉ lẳng lặng đi sau em em ơi. em đi trước để lại bao tiếc thương bao nhiêu là tình cảm anh em dành cho nhau em có thấy không. tất cả mọi người yêu thương em vô vàn không có lời nào tả xiết em nằm đấy rồi. tạm biệt em tạm biệt người anh em với vô vàn lời kính trọng bọn anh đưa em đi về lần này nhưng em không lên cùng bọn anh nữa rồi!
Thursday, October 23, 2014
Một ngày của sinh viên năm cuối
ngày 23 tháng 10 năm 2014
Một ngày dài đã hết. ukm cũng không có gì đặc biệt vẫn như mọi ngày thôi chỉ khác nay dùng blog để viết lại những gì đã đi qua cuộc đời mình.
Thức dạy vào lúc sáng sớm cũng không nhớ rõ mấy giờ chắc tầm 5 hay 6h gì đấy mắt đang còn típ ^^
chạy ra ban công thưởng thức cái buổi sáng của mùa thu Hà Nội. Nó nhẹ nhàng gió lạnh lạnh đang hướng mắt về phía xa xa ngửi cái mùi gọi là buổi sáng chợt cơn gió đưa cái mùi đặc trưng nhất của thu Hà Nội mùi hoa sữa nó nồng nàn thơm ngai ngái. Nó đứng ban công ngắm nhìn hà nội sao đẹp quá từ ban công có thể nhìn thấy rất nhiều thứ vì là tầng 5 mà.Nó ngắm nhìn tòa nhà Landmark 72 xa xa có nhiều ngôi nhà cao tầng tiếng người bán xôi những người mang đồ ra chợ bán. Thu hà nội nó cũng đã trải qua nhiều sao lần này nó mới thấy khác khác so với ở quê nó cũng đã 4 năm rồi nó không về quê trải qua mùa thu ở quê. mùa thu ở quê theo trí nhớ của nó là một không gian yên tĩnh nhẹ nhàng vào buổi sáng thì nhiều người đi chợ chủ yếu là các bà các cô tiếng xì xầm trao đổi mua bán rồi tiếng gà gáy tiếng chim hót xen lẫn vào. rồi vào mỗi buổi chiều ở quê nó hay ra hồ sen nó gọi là cái hồ của nó vì chiều nào nó cũng lên ngắm hoàng hôn ở đó không phải ai cũng biết cái hồ ở quê nó rất đẹp ai cũng phải nói thế nhưng ít ai ra ngắm hoàng hôn ở hồ vì còn bận rộn với cuộc sống thường ngày và nhất là mùa thu vì mùa thu mặt trời mới in trên hồ đúng cái hướng từ núi ra cùng vs mùi hương thoang thoảng của hoa sen. loài hoa nó thích nhất thơm nhẹ nhàng man mát của gió quê. lúc nó còn học c3 ngày nào nó cũng lên hồ sen để ngắm hoàng hôn nhưng vào mùa thu thì nó thích nhất bởi vì thế. đẹp theo cái cảm nhận riêng của nó. 1 thằng nhóc đứng nhìn về cái gì đấy lớn lao. Nó thường nói chiều nào cũng đi chơi vs người yêu thực ra là hồ sen ấy. các chị nó thì bảo nó hâm tốn thời gian và cấm nó đi bảo đi làm gì ở nhà học bài tốt hơn nhưng nó vẫn thích ra đấy đơn giản vì ở đấy chứa tất cả những tâm sự của 1 thằng nhóc như nó. hehe. thôi lại lan man quá. nó đừng ngoài ban công ngắm nhìn hà nội chuẩn bị xô bồ rồi đi vào cuộn chăn ngủ tiếp.9h mới có tiết học. lúc ngủ dạy thì cũng đã 11h sinh viên mà nghỉ học cũng bình thường thôi nhưng có cái gì đấy nó cảm giác là lạ thôi kệ đi ăn cơm. cơm xong về đi học hài học cái môn học được chia nhóm.nhóm nó làm mãi không xong gần đến lúc về may mà cũng xong về phòng cái phòng trọ của nó nhìn xung quanh rồi đi nấu cơm ăn cơm xon tắm rửa cũng hết 1 ngày tối cặm cụi ngồi lướt haivl đọc báo linh tinh. cái ngày của sinh viên quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế. nhưng giờ có cái gì đấy nó thích đổi mới ak mà không muốn trở vế ngày xưa cái ngày nó mới bước chân lên hà nội còn sợ đi oto vì mỗi lấn đi oto là say xe(giờ thì không thế nữa ) ngày mới lên nó tự hứa sẽ học hành chăm chỉ đi làm thêm giờ thì haizz càng nghĩ càng thấy mệt. thay đổi thì cũng từ từ giờ nó muốn trở vế ngày xưa về cái ngày mà đi học đúng giờ không bao giờ bỏ học đi ngủ cũng đúng giờ nữa chứ. thức dạy vào lúc sáng sớm tiếng gà gáy ở quê làm cho nó dạy hay ở đây không có tiếng gà gáy nên nó không dạy sớm được nhỉ. không không được nó đã tự nhủ vs bản thân khá nhiều lần thôi thì cố gắng trở về ngày đó 1 chút thì mới có cảm giác yêu cuộc sống hơn. Thay đổi đó là thứ nó cần phải làm bây giờ trước tiên là phải dạy sớm đã.
Dạy sớm những gì cần làm mà nó phải làm bây giờ. cũng 10h rồi ra ngồi ngắm buổi tối như mọi khi nó vẫn làm ngắm cái gọi là buổi tối hà nội có điều hôm nay hà nội chuyển thu gió lạnh tràn về mùi hoa sữa nồng nàn lại làm nó nhớ cái hồ sen của nó. im lặng hụt hẫng cảm giác nhớ nhớ gia đình nhớ cái ngày xưa ấy. sự im lặng được hiển thị hoàn toàn trong mắt nó nó im lặng ngắm hà nội đêm.
Một ngày dài đã hết. ukm cũng không có gì đặc biệt vẫn như mọi ngày thôi chỉ khác nay dùng blog để viết lại những gì đã đi qua cuộc đời mình.
Thức dạy vào lúc sáng sớm cũng không nhớ rõ mấy giờ chắc tầm 5 hay 6h gì đấy mắt đang còn típ ^^
chạy ra ban công thưởng thức cái buổi sáng của mùa thu Hà Nội. Nó nhẹ nhàng gió lạnh lạnh đang hướng mắt về phía xa xa ngửi cái mùi gọi là buổi sáng chợt cơn gió đưa cái mùi đặc trưng nhất của thu Hà Nội mùi hoa sữa nó nồng nàn thơm ngai ngái. Nó đứng ban công ngắm nhìn hà nội sao đẹp quá từ ban công có thể nhìn thấy rất nhiều thứ vì là tầng 5 mà.Nó ngắm nhìn tòa nhà Landmark 72 xa xa có nhiều ngôi nhà cao tầng tiếng người bán xôi những người mang đồ ra chợ bán. Thu hà nội nó cũng đã trải qua nhiều sao lần này nó mới thấy khác khác so với ở quê nó cũng đã 4 năm rồi nó không về quê trải qua mùa thu ở quê. mùa thu ở quê theo trí nhớ của nó là một không gian yên tĩnh nhẹ nhàng vào buổi sáng thì nhiều người đi chợ chủ yếu là các bà các cô tiếng xì xầm trao đổi mua bán rồi tiếng gà gáy tiếng chim hót xen lẫn vào. rồi vào mỗi buổi chiều ở quê nó hay ra hồ sen nó gọi là cái hồ của nó vì chiều nào nó cũng lên ngắm hoàng hôn ở đó không phải ai cũng biết cái hồ ở quê nó rất đẹp ai cũng phải nói thế nhưng ít ai ra ngắm hoàng hôn ở hồ vì còn bận rộn với cuộc sống thường ngày và nhất là mùa thu vì mùa thu mặt trời mới in trên hồ đúng cái hướng từ núi ra cùng vs mùi hương thoang thoảng của hoa sen. loài hoa nó thích nhất thơm nhẹ nhàng man mát của gió quê. lúc nó còn học c3 ngày nào nó cũng lên hồ sen để ngắm hoàng hôn nhưng vào mùa thu thì nó thích nhất bởi vì thế. đẹp theo cái cảm nhận riêng của nó. 1 thằng nhóc đứng nhìn về cái gì đấy lớn lao. Nó thường nói chiều nào cũng đi chơi vs người yêu thực ra là hồ sen ấy. các chị nó thì bảo nó hâm tốn thời gian và cấm nó đi bảo đi làm gì ở nhà học bài tốt hơn nhưng nó vẫn thích ra đấy đơn giản vì ở đấy chứa tất cả những tâm sự của 1 thằng nhóc như nó. hehe. thôi lại lan man quá. nó đừng ngoài ban công ngắm nhìn hà nội chuẩn bị xô bồ rồi đi vào cuộn chăn ngủ tiếp.9h mới có tiết học. lúc ngủ dạy thì cũng đã 11h sinh viên mà nghỉ học cũng bình thường thôi nhưng có cái gì đấy nó cảm giác là lạ thôi kệ đi ăn cơm. cơm xong về đi học hài học cái môn học được chia nhóm.nhóm nó làm mãi không xong gần đến lúc về may mà cũng xong về phòng cái phòng trọ của nó nhìn xung quanh rồi đi nấu cơm ăn cơm xon tắm rửa cũng hết 1 ngày tối cặm cụi ngồi lướt haivl đọc báo linh tinh. cái ngày của sinh viên quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế. nhưng giờ có cái gì đấy nó thích đổi mới ak mà không muốn trở vế ngày xưa cái ngày nó mới bước chân lên hà nội còn sợ đi oto vì mỗi lấn đi oto là say xe(giờ thì không thế nữa ) ngày mới lên nó tự hứa sẽ học hành chăm chỉ đi làm thêm giờ thì haizz càng nghĩ càng thấy mệt. thay đổi thì cũng từ từ giờ nó muốn trở vế ngày xưa về cái ngày mà đi học đúng giờ không bao giờ bỏ học đi ngủ cũng đúng giờ nữa chứ. thức dạy vào lúc sáng sớm tiếng gà gáy ở quê làm cho nó dạy hay ở đây không có tiếng gà gáy nên nó không dạy sớm được nhỉ. không không được nó đã tự nhủ vs bản thân khá nhiều lần thôi thì cố gắng trở về ngày đó 1 chút thì mới có cảm giác yêu cuộc sống hơn. Thay đổi đó là thứ nó cần phải làm bây giờ trước tiên là phải dạy sớm đã.
Dạy sớm những gì cần làm mà nó phải làm bây giờ. cũng 10h rồi ra ngồi ngắm buổi tối như mọi khi nó vẫn làm ngắm cái gọi là buổi tối hà nội có điều hôm nay hà nội chuyển thu gió lạnh tràn về mùi hoa sữa nồng nàn lại làm nó nhớ cái hồ sen của nó. im lặng hụt hẫng cảm giác nhớ nhớ gia đình nhớ cái ngày xưa ấy. sự im lặng được hiển thị hoàn toàn trong mắt nó nó im lặng ngắm hà nội đêm.
Wednesday, October 22, 2014
Chào Blog
ngày 23 tháng 10 năm 2014
ừ thì cũng viết blog. chẳng biết vì lý do gì m vào mạng tìm thấy mấy blog hay hay ghi lại những gì đã đi qua cuộc sống. ngày xưa mình nghĩ sẽ chẳng bao giờ mình viết nhật ký về cuộc đời mình những gì đã đi qua cuộc đời nhưng giờ cũng chỉ vì mình lục lọi tìm cái hồ sơ cá nhân để chuẩn bị đi thực tập thấy những thứ tưởng là đã quên nhưng xem lại thấy hay hay ^^ cuộc sống mà m từng nghĩ nó khác quá khác quá nhiều giờ thì muốn viết lại để đọc lại cũng không biết bây giờ m muốn viết gì nữa. chào blog đã đi vào cuộc đời tao :D
Giới thiệu cái nhỉ mình tên là ... sinh viên trường ... tại HN sinh năm...........à quên giờ mình còn chẳng biết mình sinh năm nào nữa haizz. nói về năm sinh của mình thì nó cũng dài dài.:D chuyện thế này ông của mình làm giáo sư ở phòng giáo dục chuyên ngành tâm lý học ngày xưa mình cũng không biết chuyên ngành của ông đâu lớn lên thấy mọi người kể vậy. Ông có nghiên cứu về đề tài tên gì thì mình cũng không biết chỉ biết là dành cho những trẻ em giúp học tốt hơn thì phải học từ bé. Nhưng đề tài của ông mình bị thất bại rồi ông đem vế áp dụng vào mình. cũng nói sơ qua về gia đình mình. ông sinh được 4 người 2 trai 2 gái thứ tự là bác, bố, cô, chú đọc chắc cũng biết được ai là trai gái rồi bố mình là cong trưởng nam. nói cũng buồn cười ông mang tiếng giáo sư là cũng cổ hủ thấy sợ bắt bố mình sinh con trai. ờ mà bắt thì mới có mình chứ ^^ nhà mình có 4 người nói qua thì cũng biết mình có 3 chị gái ^^ (thích lắm. được chiều mà ^^) khi sinh được mình thì khi mình lên 1 tuổi ông đón mình lên thành phố (HN) bố mình thì ở quê. ngày đó cũng không biết rồi ông đem cái đề án dạy trẻ con từ nhỏ đấy áp dụng vào mình. khi mình lên 3 tuổi ông bắt đầu dạy mình học @@ 3 tuổi có biết gì đâu nhưng không biết ông dạy kiểu gì mình cũng biết đọc biết viết nhưng không biết đánh vần @@ (giờ vẫn thế ^^) lên 5 tuổi mình làm toán lớp 3. lên 5 tuổi ông đưa mình về quê vì ở đây không đi học được do vụ sổ hộ khẩu mình vẫn ở quê. khi về quê đi học vì ông cũng có tiếng ở quê cũng vì ông dạy học ông thi đại học cho học sinh ở quê đi học nhưng không lấy tiền ai mà đỗ ông còn giúp chỗ ăn ở (cái này k biết thế nào chứ bà mình thì k thích vì ông lương ba cọc ba đồng thôi đa phần là bà nuôi ông) cũng vì thế mà mọi người nể ông khi ông xin cho mình đi học thì là học lớp 1 không học mẫu giáo khi mọi người hỏi thì ông bảo giờ nó làm được toán lớp 3 biết đọc biết viết rồi còn đi học mẫu giáo làm gì. mọi người không tin đem mình ra kiểm chứng (ngày bé cũng không nhờ gì hết thấy mọi người kể lại vậy) rồi mọi người choáng khi thấy không phải toán lớp 3 chứ toán lớp 4 cũng làm được vì mình đang học sắp hết rồi. thế rồi mình lên lớp 1 haizzz mời 5 tuổi học lớp 1 cũng chưa dừng lại mình học được 1 tuần thì lại bị đổi lớp lên lớp 2 luôn học. ờ 5 tuổi học lớp 2 , 7 tuổi làm toán lớp 5 cũng có tiếng. haizzz. thôi viết 1 tý mà cũng đã muộn mai viết tiếp vậy ngủ đã mai còn đi học :)
Subscribe to:
Posts (Atom)